Văn hóa
Trang chủ   >  Văn hóa  >    >  
Nhị Kiều thời Tam Quốc

Nàng Đại Kiều và anh hùng Tôn Sách yểu mệnh

Trung quốc xưa có 2 nàng Kiều, đó là hai người con gái đẹp nổi tiếng thời Tam quốc được nhà văn La Quán Trung và nhiều sách sử nhắc đến.  Tương truyền rằng, họ Kiều, chủ nhân một gia trang lớn, đẹp đẽ, gần vùng núi của quận Cối Kê xứ Giang Đông, có 2 người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Người chị tên là Đại Kiều (sinh khoảng năm 178 sau CN, cuối thời Hán, có sách chép hiệu là Kiều Ngọc Hồng, còn người em tên là Tiểu Kiều, sinh khoảng năm 180 sau CN hiệu là Kiều Hồng Liên). Nàng Đại Kiều hiền hậu và nhút nhát, nàng chú tâm vào việc nữ công gia chánh. Dù là đại tiểu thư, nhưng nàng chăm chỉ thích làm bánh, mứt, thêu thùa, chăm sóc hoa lá. Dã sử chép rằng nàng có vẻ đẹp đẫy đà, mắt buồn, tính hay khóc.


Thời đó trong vùng nổi tiếng 2 thanh niên anh hùng là Tôn Sách và Chu Du đã làm nên những chiến công trong thời loạn li, chiến tranh của nạn cát cứ phong kiến thời Đông Hán. Tôn Sách tự là Bá Phù, quê ở Phú Xuân (nay là Phú Dương, tỉnh Triết Giang, thuộc Ngô Quận). Tôn Sách sinh năm Hy Bình thời Đông Hán (năm 175 sau CN) trong một gia đình đại quí tộc. Năm 192 sau CN, cha của Tôn Sách là Tôn Kiên tước Ô hoàn hầu, kịch chiến với Hoàng Tổ ở Tương Dương thì bị trúng tên chết. Chí anh hùng không đợi tuổi lớn, Tôn Sách mới 17 tuổi đã tranh thủ ý kiến của những chí sĩ, tập hợp tướng sĩ của cha được một ngàn người quyết tâm tiêu diệt các thế lực cát cứ, xây dựng vùng Giang Đông thành quốc gia riêng của dòng họ. Trước đó, trong thời gian học hành, luyện tập võ nghệ, Tôn Sách đã kết giao với nhiều tuấn kiệt như Chu Du , Lỗ Túc, Trương Chiêu... Được tin Tôn Sách vượt Trường Giang tiến về phía đông, Lỗ Túc bán nhiều thóc gạo, xuất tiền cùng Chu Du mộ quân để hưởng ứng. Được thêm binh lực của Chu Du sát nhập, Tôn Sách như hổ mọc thêm cánh, chỉ trong vòng 4 năm, Tôn Sách, Chu Du đánh đông dẹp bắc tiêu diệt hầu hết các thế lực chống đối ở 6 quận Đơn Dương, Ngô Quận, Cối Kê, Dự Chương, Lư Giang, Lư Lăng. Tôn Sách được chư hầu tôn xưng là Tiểu Bá vương của Giang Đông rộng lớn, còn Chu Du trở thành cánh tay phải, là yếu nhân không thể thiếu được của Tôn Sách.

Trong một dịp đến thăm Kiều gia trang để tận mắt biết 2 giai nhân họ Kiều, Tôn Sách và Chu Du đều mê mẩn 2 nàng Kiều. Kết quả là cô chị trở thành phu nhân của Tôn Sách, cô em làm bạn trăm năm của Chu Du. Nàng Đại Kiều rất yêu chồng thường tự tay làm các món ăn để chăm sóc chồng. Ngoài việc chinh chiến, Tôn Sách rất thích đi săn. Khi chồng săn được các giống hổ, gấu, hươu nai, gà rừng, Đại Kiều thường cùng gia nhân chế biến thành các món ăn rất ngon cho chồng. Tuy nhiên có một điều nàng và các tướng tâm phúc không yên tâm là Giang Đông mới bình định, nhiều tên quân phiệt bị Tôn Sách giết nhưng thủ hạ cũ, môn khách của họ vẫn lẩn trốn và tìm cách trả thù cho chủ, trong khi Tôn Sách hay chủ quan, khi đi săn hoặc đi thăm thú thường mang rất ít tùy tùng. Năm 200 sau CN, trong khi Tào Tháo, Viên Thiệu đang giằng co nhau ở Quan Độ, hậu phương lỏng lẻo, Tôn Sách, Chu Du bèn chuẩn bị quân đội thực hiện kế hoạch "Đánh lén vào Hứa Xương, rước vua nhà Hán" làm Tào Tháo rất lo ngại.

Một hôm rảnh rỗi, Tôn Sách dậy sớm như thường lệ để đi săn, nàng Đại Kiều tự nhiên thấy lòng không yên cũng dậy, nàng hấp bánh bao và nói với chồng: "Hôm nay kỷ niệm 2 năm ngày cưới, thiếp lại làm bánh bao để nhớ đến ngày đầu tiên gặp gỡ, đã từng đãi chàng bánh này". Vừa ăn bánh vừa uống trà, Tôn Sách âu yếm vợ: "Sắp có đánh lớn, ta muốn khuây khoả, bình tĩnh bằng cách đi săn". Tự nhiên chàng thấy yêu vợ vô cùng, còn nàng Đại Kiều có điều gì đấy lo lắng, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, nàng muốn ôm lấy chồng nhưng lễ giáo không cho phép. Tôn Sách hơi ngạc nhiên, chàng hỏi: "Nàng có điều gì buồn chăng, hay tại chúng ta chưa có con trai? Đừng cả nghĩ! Đợi con gái yêu lớn thêm rồi nàng hãy sinh thêm cho ta một quý tử". Nói rồi chàng an ủi: "Hôm nay ta sẽ về sớm và nếu Chu Du không sang bàn việc quân thì sẽ ở bên nàng thật lâu". Như thường lệ, Tôn Sách chỉ mang mấy gia nhân đi săn ở Tây Sơn. Trong khi đang đuổi theo một con nai thì ông thấy 3 người cầm giáo đeo cung nấp trong bụi. Một người cầm giáo nhằm đâm vào đùi Tôn Sách, ông vội rút gươm xông tới chém, không ngờ gươm bị gẫy. Một thích khách khác giương cung bẳn trúng gò má của Tôn Sách, ông rút mũi tên đó ra và bắn trả lại làm tên đó chết ngay. Hai tên còn lại múa giáo đâm Tôn Sách tới tấp vừa đánh vừa hô "Chúng tao là gia khách thái thú Ngô Quận Hứa Cống đã bị mày giết, nay chúng tao báo thù cho chủ đây". May có tướng Trình Phổ được nàng Đại Kiều sai ngầm theo bảo vệ ở vòng ngoài đến kịp, giết chết hai tên thích khách và vực Tôn Sách về Phủ. Nàng Đại Kiều cùng Thái y vội mang thuốc vào. Tôn Sách biết khó qua khỏi bèn cầm tay vợ, nước mắt chảy dài mà than rằng: "Ta vì khinh suất mà thiệt thân để lại nàng cô quạnh nơi trần thế, thật đau lòng". Nàng Đại Kiều phủ phục trên ngực Tôn Sách khóc không thành tiếng, thân thể Tôn Sách lạnh dần, ông kíp truyền gọi em trai là Tôn Quyền cùng Chu Du, Lỗ Túc, Trương Chiêu và các tướng soái đến. Ông chỉ kịp dặn Tôn Quyền: "Lo cố kết nhân tâm, xây dựng lực lượng: việc trong nhà nếu khó thì hỏi Trương Chiêu, việc ngoài nếu khó thì hỏi Chu Du". Ông lại cầm tay vợ mấp máy môi điều gì đó rồi mất, thọ 26 tuổi. Tương truyền, đạo sĩ Vu Cát có lần tiếp xúc với Tôn Sách nhận ra rằng: Tôn có cặp mắt hướng lên trên nhìn ngước, đó là tướng người cao ngạo, chủ quan, tự tin thái quá; cằm vênh lên tự đắc, dễ gặp nạn lớn. Phu nhân Đại Kiều bị phá cách bởi dù rất đẹp, nhưng người hơi đẫy mà tiếng nói lại khẽ quá; da mặt hồng mà mũi lại trắng, sớm muộn phải để tang chồng, sau quả đúng như vậy.

Vợ chồng Tiểu Kiều - Chu Du tri âm

 Chu Du tự là Công Cẩn, sinh năm 178 sau CN, nổi tiếng là người đa mưu túc trí, học rộng, giỏi cả âm nhạc, thơ ca, là người sớm giúp anh em Tôn Sách, Tôn Quyền, đặt nền móng cơ bản về chính trị, quân sự trong buổi đầu dựng nước Ngô, làm cho nước Ngô hùng mạnh trong thời Tam quốc. Ông là người thành đạt sớm trên cả đường công danh và đường tình duyên.  Vợ ông là Tiểu Kiều - một trong những phụ nữ xinh đẹp, danh giá nhất thời đại mình. Nàng Tiểu Kiều dáng người vừa phải, thông minh, thích đọc sách, chơi đàn giỏi, biết làm thơ và giống chị ở chỗ rất thích ngắm hoa, chăm sóc trong vườn nhà, ngắm xem phong cảnh cả vùng có đầy đủ sơn thủy hữu tình, chim chóc vui hót, cá lội tung tăng dưới những con suối trong vắt...


Chu Du luôn nhớ kỷ niệm cùng Tôn Sách lần đầu tiên gặp gỡ hai nàng Kiều. Lần ấy, khi thấy 2 nàng trong vườn hoa, ông đã xuất khẩu thành bài thơ sau:

"Hai đoá hoa Kiều gia

Lấp lánh trong mùa xuân

Có hai cành trúc cứng

Muốn sống mãi bên hoa".

Thế rồi, gia đình Kiều lão đón tiếp hai vị khách quý rất chân tình, ấm áp. Nàng Đại Kiều mang bánh bao do chính nàng làm để đãi khách và nghe Tôn Sách nói về các trận đánh đầy ngưỡng mộ. Còn nàng Tiểu Kiều thì bàn luận cùng Chu Du về âm nhạc và tấu một bản đàn ứng tác. Vừa nghe tiếng đàn, Chu Du đã hiểu tình cảm của nàng và chàng thầm ước bao điều mơ mộng... Mấy ngày sau hai viên tướng trẻ đã phái ngay Trương Chiêu và các cận tướng khác mang sính lễ đến hỏi nàng Đại Kiều cho Tôn Sách, Tiểu Kiều cho Chu Du. Mãi nghĩ về kỷ niệm cũ, Chu thấy câu chuyện dường như chỉ mới xảy ra, thế mà nay Tôn Sách đã không còn nữa... Nghĩ đến đấy, bất giác hai dòng nước mắt chảy lặng lẽ trên má của Đại Đô đốc nước Ngô.

 Sau khi Tôn Sách bị ám sát, Tôn Quyền kế nghiệp người anh tài ba của mình. Tôn Quyền cùng những bề tôi xuất sắc đã mở mang cơ nghiệp làm cho Giang Đông giàu mạnh, quân dội quy củ. Chu Du được bổ làm Đại Đô đốc thống lĩnh ba quân. Tuy chỉ ở dưới một người, đứng trên muôn người, công việc nặng nề nhưng Chu Du vẫn tổ chức cuộc sống của mình rất ý vị. Mỗi khi chồng về, Tiểu Kiều lại dịu dàng chăm sóc, chuyện trò tâm tình để chồng vơi nỗi lo lắng, mệt nhọc. Tiểu Kiều đánh đàn, làm thơ gần như thành nhật ký viết về sự nhớ nhung khắc khoải của nàng đối với chồng. Chu Du rất cảm động, tâm sự với Lỗ Túc: Tướng soái có vợ hiền mới yên lòng ra trận được. Nàng Tiểu Kiều rất mến khách, thường giúp chồng tổ chức các buổi yến tiệc đãi khách quí, làm cho họ có dịp gần gũi hiểu nhau để phò vua, giúp nước.

Năm 208 sau CN, Tào Tháo soái lĩnh 83 vạn quân đánh Giang Đông, cả triều đình Tôn Quyền run sợ, Trương Chiêu và nhiều người muốn hàng, chỉ có Lỗ Túc chủ chiến, mời Khổng Minh quân sư của Lưu Bị sang phối hợp. Chu Du đang luyện tập thuỷ quân ở Phố Châu vội trở về triều. Là người quyết đoán, dũng cảm, Chu Du đã có chủ trương, cộng thêm Khổng Minh nói khích rằng Tào Tháo đánh Giang Đông chính là là muốn bắt 2 nàng Kiều về để sống ở đài Đồng Tước (Khổng Minh khéo léo chữa vài chữ trong bài thơ của Tào Tháo cho phù hợp với thông tin này) làm cho Chu Du thêm quyết tâm chống Tào. Chỉ một trận hoả công, Chu Du đã đốt cháy các chiến thuyền của Tào Tháo cùng hơn 80 vạn quân Tào, làm nên chiến thắng Xích Bích lừng lẫy. Sau này trong trận đọ trí với Khổng Minh để đòi Kinh Châu, Chu Du bị thất bại nên bệnh loét dạ dày thêm trầm trọng. Do làm việc quá sức lại hay uống rượu nên ông bị thủng dạ dày, thổ huyết và chết khi 36 tuổi để lại người vợ trẻ đẹp cùng 3 đứa con thơ dại. Nàng Tiểu Kiều vô cùng buồn bã tấu bản đàn:

"Chu lang ở trận tiền

Thiếp ở nhà mong đợi

Gẩy lên một khúc đàn

Tiếng đàn mang nỗi nhớ

Chàng có nghe thấu chăng"

Rồi nàng thả chiếc đàn xuống sông. Dòng sông tung lên những đợt sóng réo ầm vang như hát khúc trường ca về sự nghiệp của Chu Du cùng mối tình của nàng.  Sau này khi được Tào Tháo hỏi lý do tại sao hai đôi trai tài, gái sắc Giang Đông lại không thể bên nhau trọn đời, các mưu sĩ giỏi nhân tướng học của Tháo trả lời rằng: Hai nàng Kiều đều có mắt buồn, thần sắc hơi thảng thốt. Riêng Tiểu Kiều nếu nhìn kỹ thì trên mũi có gân xanh là tướng khắc phu. Chu Du mặt mũi khôi ngô nhưng vùng tai có chỗ hơi xạm đen, thùy châu tai nhỏ, lỗ tai bé không cho lọt ngón tay trỏ, nên mạng yểu.

Nàng Đại Kiều và anh hùng Tôn Sách yểu mệnh

Trung quốc xưa có 2 nàng Kiều, đó là hai người con gái đẹp nổi tiếng thời Tam quốc được nhà văn La Quán Trung và nhiều sách sử nhắc đến.  Tương truyền rằng, họ Kiều, chủ nhân một gia trang lớn, đẹp đẽ, gần vùng núi của quận Cối Kê xứ Giang Đông, có 2 người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Người chị tên là Đại Kiều (sinh khoảng năm 178 sau CN, cuối thời Hán, có sách chép hiệu là Kiều Ngọc Hồng, còn người em tên là Tiểu Kiều, sinh khoảng năm 180 sau CN hiệu là Kiều Hồng Liên). Nàng Đại Kiều hiền hậu và nhút nhát, nàng chú tâm vào việc nữ công gia chánh. Dù là đại tiểu thư, nhưng nàng chăm chỉ thích làm bánh, mứt, thêu thùa, chăm sóc hoa lá. Dã sử chép rằng nàng có vẻ đẹp đẫy đà, mắt buồn, tính hay khóc.

Thời đó trong vùng nổi tiếng 2 thanh niên anh hùng là Tôn Sách và Chu Du đã làm nên những chiến công trong thời loạn li, chiến tranh của nạn cát cứ phong kiến thời Đông Hán. Tôn Sách tự là Bá Phù, quê ở Phú Xuân (nay là Phú Dương, tỉnh Triết Giang, thuộc Ngô Quận). Tôn Sách sinh năm Hy Bình thời Đông Hán (năm 175 sau CN) trong một gia đình đại quí tộc. Năm 192 sau CN, cha của Tôn Sách là Tôn Kiên tước Ô hoàn hầu, kịch chiến với Hoàng Tổ ở Tương Dương thì bị trúng tên chết. Chí anh hùng không đợi tuổi lớn, Tôn Sách mới 17 tuổi đã tranh thủ ý kiến của những chí sĩ, tập hợp tướng sĩ của cha được một ngàn người quyết tâm tiêu diệt các thế lực cát cứ, xây dựng vùng Giang Đông thành quốc gia riêng của dòng họ. Trước đó, trong thời gian học hành, luyện tập võ nghệ, Tôn Sách đã kết giao với nhiều tuấn kiệt như Chu Du , Lỗ Túc, Trương Chiêu... Được tin Tôn Sách vượt Trường Giang tiến về phía đông, Lỗ Túc bán nhiều thóc gạo, xuất tiền cùng Chu Du mộ quân để hưởng ứng. Được thêm binh lực của Chu Du sát nhập, Tôn Sách như hổ mọc thêm cánh, chỉ trong vòng 4 năm, Tôn Sách, Chu Du đánh đông dẹp bắc tiêu diệt hầu hết các thế lực chống đối ở 6 quận Đơn Dương, Ngô Quận, Cối Kê, Dự Chương, Lư Giang, Lư Lăng. Tôn Sách được chư hầu tôn xưng là Tiểu Bá vương của Giang Đông rộng lớn, còn Chu Du trở thành cánh tay phải, là yếu nhân không thể thiếu được của Tôn Sách.

Trong một dịp đến thăm Kiều gia trang để tận mắt biết 2 giai nhân họ Kiều, Tôn Sách và Chu Du đều mê mẩn 2 nàng Kiều. Kết quả là cô chị trở thành phu nhân của Tôn Sách, cô em làm bạn trăm năm của Chu Du. Nàng Đại Kiều rất yêu chồng thường tự tay làm các món ăn để chăm sóc chồng. Ngoài việc chinh chiến, Tôn Sách rất thích đi săn. Khi chồng săn được các giống hổ, gấu, hươu nai, gà rừng, Đại Kiều thường cùng gia nhân chế biến thành các món ăn rất ngon cho chồng. Tuy nhiên có một điều nàng và các tướng tâm phúc không yên tâm là Giang Đông mới bình định, nhiều tên quân phiệt bị Tôn Sách giết nhưng thủ hạ cũ, môn khách của họ vẫn lẩn trốn và tìm cách trả thù cho chủ, trong khi Tôn Sách hay chủ quan, khi đi săn hoặc đi thăm thú thường mang rất ít tùy tùng. Năm 200 sau CN, trong khi Tào Tháo, Viên Thiệu đang giằng co nhau ở Quan Độ, hậu phương lỏng lẻo, Tôn Sách, Chu Du bèn chuẩn bị quân đội thực hiện kế hoạch "Đánh lén vào Hứa Xương, rước vua nhà Hán" làm Tào Tháo rất lo ngại.

Một hôm rảnh rỗi, Tôn Sách dậy sớm như thường lệ để đi săn, nàng Đại Kiều tự nhiên thấy lòng không yên cũng dậy, nàng hấp bánh bao và nói với chồng: "Hôm nay kỷ niệm 2 năm ngày cưới, thiếp lại làm bánh bao để nhớ đến ngày đầu tiên gặp gỡ, đã từng đãi chàng bánh này". Vừa ăn bánh vừa uống trà, Tôn Sách âu yếm vợ: "Sắp có đánh lớn, ta muốn khuây khoả, bình tĩnh bằng cách đi săn". Tự nhiên chàng thấy yêu vợ vô cùng, còn nàng Đại Kiều có điều gì đấy lo lắng, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, nàng muốn ôm lấy chồng nhưng lễ giáo không cho phép. Tôn Sách hơi ngạc nhiên, chàng hỏi: "Nàng có điều gì buồn chăng, hay tại chúng ta chưa có con trai? Đừng cả nghĩ! Đợi con gái yêu lớn thêm rồi nàng hãy sinh thêm cho ta một quý tử". Nói rồi chàng an ủi: "Hôm nay ta sẽ về sớm và nếu Chu Du không sang bàn việc quân thì sẽ ở bên nàng thật lâu". Như thường lệ, Tôn Sách chỉ mang mấy gia nhân đi săn ở Tây Sơn. Trong khi đang đuổi theo một con nai thì ông thấy 3 người cầm giáo đeo cung nấp trong bụi. Một người cầm giáo nhằm đâm vào đùi Tôn Sách, ông vội rút gươm xông tới chém, không ngờ gươm bị gẫy. Một thích khách khác giương cung bẳn trúng gò má của Tôn Sách, ông rút mũi tên đó ra và bắn trả lại làm tên đó chết ngay. Hai tên còn lại múa giáo đâm Tôn Sách tới tấp vừa đánh vừa hô "Chúng tao là gia khách thái thú Ngô Quận Hứa Cống đã bị mày giết, nay chúng tao báo thù cho chủ đây". May có tướng Trình Phổ được nàng Đại Kiều sai ngầm theo bảo vệ ở vòng ngoài đến kịp, giết chết hai tên thích khách và vực Tôn Sách về Phủ. Nàng Đại Kiều cùng Thái y vội mang thuốc vào. Tôn Sách biết khó qua khỏi bèn cầm tay vợ, nước mắt chảy dài mà than rằng: "Ta vì khinh suất mà thiệt thân để lại nàng cô quạnh nơi trần thế, thật đau lòng". Nàng Đại Kiều phủ phục trên ngực Tôn Sách khóc không thành tiếng, thân thể Tôn Sách lạnh dần, ông kíp truyền gọi em trai là Tôn Quyền cùng Chu Du, Lỗ Túc, Trương Chiêu và các tướng soái đến. Ông chỉ kịp dặn Tôn Quyền: "Lo cố kết nhân tâm, xây dựng lực lượng: việc trong nhà nếu khó thì hỏi Trương Chiêu, việc ngoài nếu khó thì hỏi Chu Du". Ông lại cầm tay vợ mấp máy môi điều gì đó rồi mất, thọ 26 tuổi. Tương truyền, đạo sĩ Vu Cát có lần tiếp xúc với Tôn Sách nhận ra rằng: Tôn có cặp mắt hướng lên trên nhìn ngước, đó là tướng người cao ngạo, chủ quan, tự tin thái quá; cằm vênh lên tự đắc, dễ gặp nạn lớn. Phu nhân Đại Kiều bị phá cách bởi dù rất đẹp, nhưng người hơi đẫy mà tiếng nói lại khẽ quá; da mặt hồng mà mũi lại trắng, sớm muộn phải để tang chồng, sau quả đúng như vậy.

Vợ chồng Tiểu Kiều - Chu Du tri âm

 Chu Du tự là Công Cẩn, sinh năm 178 sau CN, nổi tiếng là người đa mưu túc trí, học rộng, giỏi cả âm nhạc, thơ ca, là người sớm giúp anh em Tôn Sách, Tôn Quyền, đặt nền móng cơ bản về chính trị, quân sự trong buổi đầu dựng nước Ngô, làm cho nước Ngô hùng mạnh trong thời Tam quốc. Ông là người thành đạt sớm trên cả đường công danh và đường tình duyên.  Vợ ông là Tiểu Kiều - một trong những phụ nữ xinh đẹp, danh giá nhất thời đại mình. Nàng Tiểu Kiều dáng người vừa phải, thông minh, thích đọc sách, chơi đàn giỏi, biết làm thơ và giống chị ở chỗ rất thích ngắm hoa, chăm sóc trong vườn nhà, ngắm xem phong cảnh cả vùng có đầy đủ sơn thủy hữu tình, chim chóc vui hót, cá lội tung tăng dưới những con suối trong vắt...

Chu Du luôn nhớ kỷ niệm cùng Tôn Sách lần đầu tiên gặp gỡ hai nàng Kiều. Lần ấy, khi thấy 2 nàng trong vườn hoa, ông đã xuất khẩu thành bài thơ sau:

"Hai đoá hoa Kiều gia

Lấp lánh trong mùa xuân

Có hai cành trúc cứng

Muốn sống mãi bên hoa".

Thế rồi, gia đình Kiều lão đón tiếp hai vị khách quý rất chân tình, ấm áp. Nàng Đại Kiều mang bánh bao do chính nàng làm để đãi khách và nghe Tôn Sách nói về các trận đánh đầy ngưỡng mộ. Còn nàng Tiểu Kiều thì bàn luận cùng Chu Du về âm nhạc và tấu một bản đàn ứng tác. Vừa nghe tiếng đàn, Chu Du đã hiểu tình cảm của nàng và chàng thầm ước bao điều mơ mộng... Mấy ngày sau hai viên tướng trẻ đã phái ngay Trương Chiêu và các cận tướng khác mang sính lễ đến hỏi nàng Đại Kiều cho Tôn Sách, Tiểu Kiều cho Chu Du. Mãi nghĩ về kỷ niệm cũ, Chu thấy câu chuyện dường như chỉ mới xảy ra, thế mà nay Tôn Sách đã không còn nữa... Nghĩ đến đấy, bất giác hai dòng nước mắt chảy lặng lẽ trên má của Đại Đô đốc nước Ngô.

 Sau khi Tôn Sách bị ám sát, Tôn Quyền kế nghiệp người anh tài ba của mình. Tôn Quyền cùng những bề tôi xuất sắc đã mở mang cơ nghiệp làm cho Giang Đông giàu mạnh, quân dội quy củ. Chu Du được bổ làm Đại Đô đốc thống lĩnh ba quân. Tuy chỉ ở dưới một người, đứng trên muôn người, công việc nặng nề nhưng Chu Du vẫn tổ chức cuộc sống của mình rất ý vị. Mỗi khi chồng về, Tiểu Kiều lại dịu dàng chăm sóc, chuyện trò tâm tình để chồng vơi nỗi lo lắng, mệt nhọc. Tiểu Kiều đánh đàn, làm thơ gần như thành nhật ký viết về sự nhớ nhung khắc khoải của nàng đối với chồng. Chu Du rất cảm động, tâm sự với Lỗ Túc: Tướng soái có vợ hiền mới yên lòng ra trận được. Nàng Tiểu Kiều rất mến khách, thường giúp chồng tổ chức các buổi yến tiệc đãi khách quí, làm cho họ có dịp gần gũi hiểu nhau để phò vua, giúp nước.

Năm 208 sau CN, Tào Tháo soái lĩnh 83 vạn quân đánh Giang Đông, cả triều đình Tôn Quyền run sợ, Trương Chiêu và nhiều người muốn hàng, chỉ có Lỗ Túc chủ chiến, mời Khổng Minh quân sư của Lưu Bị sang phối hợp. Chu Du đang luyện tập thuỷ quân ở Phố Châu vội trở về triều. Là người quyết đoán, dũng cảm, Chu Du đã có chủ trương, cộng thêm Khổng Minh nói khích rằng Tào Tháo đánh Giang Đông chính là là muốn bắt 2 nàng Kiều về để sống ở đài Đồng Tước (Khổng Minh khéo léo chữa vài chữ trong bài thơ của Tào Tháo cho phù hợp với thông tin này) làm cho Chu Du thêm quyết tâm chống Tào. Chỉ một trận hoả công, Chu Du đã đốt cháy các chiến thuyền của Tào Tháo cùng hơn 80 vạn quân Tào, làm nên chiến thắng Xích Bích lừng lẫy. Sau này trong trận đọ trí với Khổng Minh để đòi Kinh Châu, Chu Du bị thất bại nên bệnh loét dạ dày thêm trầm trọng. Do làm việc quá sức lại hay uống rượu nên ông bị thủng dạ dày, thổ huyết và chết khi 36 tuổi để lại người vợ trẻ đẹp cùng 3 đứa con thơ dại. Nàng Tiểu Kiều vô cùng buồn bã tấu bản đàn:

"Chu lang ở trận tiền

Thiếp ở nhà mong đợi

Gẩy lên một khúc đàn

Tiếng đàn mang nỗi nhớ

Chàng có nghe thấu chăng"

Rồi nàng thả chiếc đàn xuống sông. Dòng sông tung lên những đợt sóng réo ầm vang như hát khúc trường ca về sự nghiệp của Chu Du cùng mối tình của nàng.  Sau này khi được Tào Tháo hỏi lý do tại sao hai đôi trai tài, gái sắc Giang Đông lại không thể bên nhau trọn đời, các mưu sĩ giỏi nhân tướng học của Tháo trả lời rằng: Hai nàng Kiều đều có mắt buồn, thần sắc hơi thảng thốt. Riêng Tiểu Kiều nếu nhìn kỹ thì trên mũi có gân xanh là tướng khắc phu. Chu Du mặt mũi khôi ngô nhưng vùng tai có chỗ hơi xạm đen, thùy châu tai nhỏ, lỗ tai bé không cho lọt ngón tay trỏ, nên mạng yểu.

Nàng Đại Kiều và anh hùng Tôn Sách yểu mệnh

Trung quốc xưa có 2 nàng Kiều, đó là hai người con gái đẹp nổi tiếng thời Tam quốc được nhà văn La Quán Trung và nhiều sách sử nhắc đến.  Tương truyền rằng, họ Kiều, chủ nhân một gia trang lớn, đẹp đẽ, gần vùng núi của quận Cối Kê xứ Giang Đông, có 2 người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Người chị tên là Đại Kiều (sinh khoảng năm 178 sau CN, cuối thời Hán, có sách chép hiệu là Kiều Ngọc Hồng, còn người em tên là Tiểu Kiều, sinh khoảng năm 180 sau CN hiệu là Kiều Hồng Liên). Nàng Đại Kiều hiền hậu và nhút nhát, nàng chú tâm vào việc nữ công gia chánh. Dù là đại tiểu thư, nhưng nàng chăm chỉ thích làm bánh, mứt, thêu thùa, chăm sóc hoa lá. Dã sử chép rằng nàng có vẻ đẹp đẫy đà, mắt buồn, tính hay khóc.

Thời đó trong vùng nổi tiếng 2 thanh niên anh hùng là Tôn Sách và Chu Du đã làm nên những chiến công trong thời loạn li, chiến tranh của nạn cát cứ phong kiến thời Đông Hán. Tôn Sách tự là Bá Phù, quê ở Phú Xuân (nay là Phú Dương, tỉnh Triết Giang, thuộc Ngô Quận). Tôn Sách sinh năm Hy Bình thời Đông Hán (năm 175 sau CN) trong một gia đình đại quí tộc. Năm 192 sau CN, cha của Tôn Sách là Tôn Kiên tước Ô hoàn hầu, kịch chiến với Hoàng Tổ ở Tương Dương thì bị trúng tên chết. Chí anh hùng không đợi tuổi lớn, Tôn Sách mới 17 tuổi đã tranh thủ ý kiến của những chí sĩ, tập hợp tướng sĩ của cha được một ngàn người quyết tâm tiêu diệt các thế lực cát cứ, xây dựng vùng Giang Đông thành quốc gia riêng của dòng họ. Trước đó, trong thời gian học hành, luyện tập võ nghệ, Tôn Sách đã kết giao với nhiều tuấn kiệt như Chu Du , Lỗ Túc, Trương Chiêu... Được tin Tôn Sách vượt Trường Giang tiến về phía đông, Lỗ Túc bán nhiều thóc gạo, xuất tiền cùng Chu Du mộ quân để hưởng ứng. Được thêm binh lực của Chu Du sát nhập, Tôn Sách như hổ mọc thêm cánh, chỉ trong vòng 4 năm, Tôn Sách, Chu Du đánh đông dẹp bắc tiêu diệt hầu hết các thế lực chống đối ở 6 quận Đơn Dương, Ngô Quận, Cối Kê, Dự Chương, Lư Giang, Lư Lăng. Tôn Sách được chư hầu tôn xưng là Tiểu Bá vương của Giang Đông rộng lớn, còn Chu Du trở thành cánh tay phải, là yếu nhân không thể thiếu được của Tôn Sách.

Trong một dịp đến thăm Kiều gia trang để tận mắt biết 2 giai nhân họ Kiều, Tôn Sách và Chu Du đều mê mẩn 2 nàng Kiều. Kết quả là cô chị trở thành phu nhân của Tôn Sách, cô em làm bạn trăm năm của Chu Du. Nàng Đại Kiều rất yêu chồng thường tự tay làm các món ăn để chăm sóc chồng. Ngoài việc chinh chiến, Tôn Sách rất thích đi săn. Khi chồng săn được các giống hổ, gấu, hươu nai, gà rừng, Đại Kiều thường cùng gia nhân chế biến thành các món ăn rất ngon cho chồng. Tuy nhiên có một điều nàng và các tướng tâm phúc không yên tâm là Giang Đông mới bình định, nhiều tên quân phiệt bị Tôn Sách giết nhưng thủ hạ cũ, môn khách của họ vẫn lẩn trốn và tìm cách trả thù cho chủ, trong khi Tôn Sách hay chủ quan, khi đi săn hoặc đi thăm thú thường mang rất ít tùy tùng. Năm 200 sau CN, trong khi Tào Tháo, Viên Thiệu đang giằng co nhau ở Quan Độ, hậu phương lỏng lẻo, Tôn Sách, Chu Du bèn chuẩn bị quân đội thực hiện kế hoạch "Đánh lén vào Hứa Xương, rước vua nhà Hán" làm Tào Tháo rất lo ngại.

Một hôm rảnh rỗi, Tôn Sách dậy sớm như thường lệ để đi săn, nàng Đại Kiều tự nhiên thấy lòng không yên cũng dậy, nàng hấp bánh bao và nói với chồng: "Hôm nay kỷ niệm 2 năm ngày cưới, thiếp lại làm bánh bao để nhớ đến ngày đầu tiên gặp gỡ, đã từng đãi chàng bánh này". Vừa ăn bánh vừa uống trà, Tôn Sách âu yếm vợ: "Sắp có đánh lớn, ta muốn khuây khoả, bình tĩnh bằng cách đi săn". Tự nhiên chàng thấy yêu vợ vô cùng, còn nàng Đại Kiều có điều gì đấy lo lắng, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, nàng muốn ôm lấy chồng nhưng lễ giáo không cho phép. Tôn Sách hơi ngạc nhiên, chàng hỏi: "Nàng có điều gì buồn chăng, hay tại chúng ta chưa có con trai? Đừng cả nghĩ! Đợi con gái yêu lớn thêm rồi nàng hãy sinh thêm cho ta một quý tử". Nói rồi chàng an ủi: "Hôm nay ta sẽ về sớm và nếu Chu Du không sang bàn việc quân thì sẽ ở bên nàng thật lâu". Như thường lệ, Tôn Sách chỉ mang mấy gia nhân đi săn ở Tây Sơn. Trong khi đang đuổi theo một con nai thì ông thấy 3 người cầm giáo đeo cung nấp trong bụi. Một người cầm giáo nhằm đâm vào đùi Tôn Sách, ông vội rút gươm xông tới chém, không ngờ gươm bị gẫy. Một thích khách khác giương cung bẳn trúng gò má của Tôn Sách, ông rút mũi tên đó ra và bắn trả lại làm tên đó chết ngay. Hai tên còn lại múa giáo đâm Tôn Sách tới tấp vừa đánh vừa hô "Chúng tao là gia khách thái thú Ngô Quận Hứa Cống đã bị mày giết, nay chúng tao báo thù cho chủ đây". May có tướng Trình Phổ được nàng Đại Kiều sai ngầm theo bảo vệ ở vòng ngoài đến kịp, giết chết hai tên thích khách và vực Tôn Sách về Phủ. Nàng Đại Kiều cùng Thái y vội mang thuốc vào. Tôn Sách biết khó qua khỏi bèn cầm tay vợ, nước mắt chảy dài mà than rằng: "Ta vì khinh suất mà thiệt thân để lại nàng cô quạnh nơi trần thế, thật đau lòng". Nàng Đại Kiều phủ phục trên ngực Tôn Sách khóc không thành tiếng, thân thể Tôn Sách lạnh dần, ông kíp truyền gọi em trai là Tôn Quyền cùng Chu Du, Lỗ Túc, Trương Chiêu và các tướng soái đến. Ông chỉ kịp dặn Tôn Quyền: "Lo cố kết nhân tâm, xây dựng lực lượng: việc trong nhà nếu khó thì hỏi Trương Chiêu, việc ngoài nếu khó thì hỏi Chu Du". Ông lại cầm tay vợ mấp máy môi điều gì đó rồi mất, thọ 26 tuổi. Tương truyền, đạo sĩ Vu Cát có lần tiếp xúc với Tôn Sách nhận ra rằng: Tôn có cặp mắt hướng lên trên nhìn ngước, đó là tướng người cao ngạo, chủ quan, tự tin thái quá; cằm vênh lên tự đắc, dễ gặp nạn lớn. Phu nhân Đại Kiều bị phá cách bởi dù rất đẹp, nhưng người hơi đẫy mà tiếng nói lại khẽ quá; da mặt hồng mà mũi lại trắng, sớm muộn phải để tang chồng, sau quả đúng như vậy.

Vợ chồng Tiểu Kiều - Chu Du tri âm

 Chu Du tự là Công Cẩn, sinh năm 178 sau CN, nổi tiếng là người đa mưu túc trí, học rộng, giỏi cả âm nhạc, thơ ca, là người sớm giúp anh em Tôn Sách, Tôn Quyền, đặt nền móng cơ bản về chính trị, quân sự trong buổi đầu dựng nước Ngô, làm cho nước Ngô hùng mạnh trong thời Tam quốc. Ông là người thành đạt sớm trên cả đường công danh và đường tình duyên.  Vợ ông là Tiểu Kiều - một trong những phụ nữ xinh đẹp, danh giá nhất thời đại mình. Nàng Tiểu Kiều dáng người vừa phải, thông minh, thích đọc sách, chơi đàn giỏi, biết làm thơ và giống chị ở chỗ rất thích ngắm hoa, chăm sóc trong vườn nhà, ngắm xem phong cảnh cả vùng có đầy đủ sơn thủy hữu tình, chim chóc vui hót, cá lội tung tăng dưới những con suối trong vắt...

Chu Du luôn nhớ kỷ niệm cùng Tôn Sách lần đầu tiên gặp gỡ hai nàng Kiều. Lần ấy, khi thấy 2 nàng trong vườn hoa, ông đã xuất khẩu thành bài thơ sau:

"Hai đoá hoa Kiều gia

Lấp lánh trong mùa xuân

Có hai cành trúc cứng

Muốn sống mãi bên hoa".

Thế rồi, gia đình Kiều lão đón tiếp hai vị khách quý rất chân tình, ấm áp. Nàng Đại Kiều mang bánh bao do chính nàng làm để đãi khách và nghe Tôn Sách nói về các trận đánh đầy ngưỡng mộ. Còn nàng Tiểu Kiều thì bàn luận cùng Chu Du về âm nhạc và tấu một bản đàn ứng tác. Vừa nghe tiếng đàn, Chu Du đã hiểu tình cảm của nàng và chàng thầm ước bao điều mơ mộng... Mấy ngày sau hai viên tướng trẻ đã phái ngay Trương Chiêu và các cận tướng khác mang sính lễ đến hỏi nàng Đại Kiều cho Tôn Sách, Tiểu Kiều cho Chu Du. Mãi nghĩ về kỷ niệm cũ, Chu thấy câu chuyện dường như chỉ mới xảy ra, thế mà nay Tôn Sách đã không còn nữa... Nghĩ đến đấy, bất giác hai dòng nước mắt chảy lặng lẽ trên má của Đại Đô đốc nước Ngô.

 Sau khi Tôn Sách bị ám sát, Tôn Quyền kế nghiệp người anh tài ba của mình. Tôn Quyền cùng những bề tôi xuất sắc đã mở mang cơ nghiệp làm cho Giang Đông giàu mạnh, quân dội quy củ. Chu Du được bổ làm Đại Đô đốc thống lĩnh ba quân. Tuy chỉ ở dưới một người, đứng trên muôn người, công việc nặng nề nhưng Chu Du vẫn tổ chức cuộc sống của mình rất ý vị. Mỗi khi chồng về, Tiểu Kiều lại dịu dàng chăm sóc, chuyện trò tâm tình để chồng vơi nỗi lo lắng, mệt nhọc. Tiểu Kiều đánh đàn, làm thơ gần như thành nhật ký viết về sự nhớ nhung khắc khoải của nàng đối với chồng. Chu Du rất cảm động, tâm sự với Lỗ Túc: Tướng soái có vợ hiền mới yên lòng ra trận được. Nàng Tiểu Kiều rất mến khách, thường giúp chồng tổ chức các buổi yến tiệc đãi khách quí, làm cho họ có dịp gần gũi hiểu nhau để phò vua, giúp nước.

Năm 208 sau CN, Tào Tháo soái lĩnh 83 vạn quân đánh Giang Đông, cả triều đình Tôn Quyền run sợ, Trương Chiêu và nhiều người muốn hàng, chỉ có Lỗ Túc chủ chiến, mời Khổng Minh quân sư của Lưu Bị sang phối hợp. Chu Du đang luyện tập thuỷ quân ở Phố Châu vội trở về triều. Là người quyết đoán, dũng cảm, Chu Du đã có chủ trương, cộng thêm Khổng Minh nói khích rằng Tào Tháo đánh Giang Đông chính là là muốn bắt 2 nàng Kiều về để sống ở đài Đồng Tước (Khổng Minh khéo léo chữa vài chữ trong bài thơ của Tào Tháo cho phù hợp với thông tin này) làm cho Chu Du thêm quyết tâm chống Tào. Chỉ một trận hoả công, Chu Du đã đốt cháy các chiến thuyền của Tào Tháo cùng hơn 80 vạn quân Tào, làm nên chiến thắng Xích Bích lừng lẫy. Sau này trong trận đọ trí với Khổng Minh để đòi Kinh Châu, Chu Du bị thất bại nên bệnh loét dạ dày thêm trầm trọng. Do làm việc quá sức lại hay uống rượu nên ông bị thủng dạ dày, thổ huyết và chết khi 36 tuổi để lại người vợ trẻ đẹp cùng 3 đứa con thơ dại. Nàng Tiểu Kiều vô cùng buồn bã tấu bản đàn:

"Chu lang ở trận tiền

Thiếp ở nhà mong đợi

Gẩy lên một khúc đàn

Tiếng đàn mang nỗi nhớ

Chàng có nghe thấu chăng"

Rồi nàng thả chiếc đàn xuống sông. Dòng sông tung lên những đợt sóng réo ầm vang như hát khúc trường ca về sự nghiệp của Chu Du cùng mối tình của nàng.  Sau này khi được Tào Tháo hỏi lý do tại sao hai đôi trai tài, gái sắc Giang Đông lại không thể bên nhau trọn đời, các mưu sĩ giỏi nhân tướng học của Tháo trả lời rằng: Hai nàng Kiều đều có mắt buồn, thần sắc hơi thảng thốt. Riêng Tiểu Kiều nếu nhìn kỹ thì trên mũi có gân xanh là tướng khắc phu. Chu Du mặt mũi khôi ngô nhưng vùng tai có chỗ hơi xạm đen, thùy châu tai nhỏ, lỗ tai bé không cho lọt ngón tay trỏ, nên mạng yểu. Nàng Đại Kiều và anh hùng Tôn Sách yểu mệnh

Trung quốc xưa có 2 nàng Kiều, đó là hai người con gái đẹp nổi tiếng thời Tam quốc được nhà văn La Quán Trung và nhiều sách sử nhắc đến.  Tương truyền rằng, họ Kiều, chủ nhân một gia trang lớn, đẹp đẽ, gần vùng núi của quận Cối Kê xứ Giang Đông, có 2 người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Người chị tên là Đại Kiều (sinh khoảng năm 178 sau CN, cuối thời Hán, có sách chép hiệu là Kiều Ngọc Hồng, còn người em tên là Tiểu Kiều, sinh khoảng năm 180 sau CN hiệu là Kiều Hồng Liên). Nàng Đại Kiều hiền hậu và nhút nhát, nàng chú tâm vào việc nữ công gia chánh. Dù là đại tiểu thư, nhưng nàng chăm chỉ thích làm bánh, mứt, thêu thùa, chăm sóc hoa lá. Dã sử chép rằng nàng có vẻ đẹp đẫy đà, mắt buồn, tính hay khóc.

Thời đó trong vùng nổi tiếng 2 thanh niên anh hùng là Tôn Sách và Chu Du đã làm nên những chiến công trong thời loạn li, chiến tranh của nạn cát cứ phong kiến thời Đông Hán. Tôn Sách tự là Bá Phù, quê ở Phú Xuân (nay là Phú Dương, tỉnh Triết Giang, thuộc Ngô Quận). Tôn Sách sinh năm Hy Bình thời Đông Hán (năm 175 sau CN) trong một gia đình đại quí tộc. Năm 192 sau CN, cha của Tôn Sách là Tôn Kiên tước Ô hoàn hầu, kịch chiến với Hoàng Tổ ở Tương Dương thì bị trúng tên chết. Chí anh hùng không đợi tuổi lớn, Tôn Sách mới 17 tuổi đã tranh thủ ý kiến của những chí sĩ, tập hợp tướng sĩ của cha được một ngàn người quyết tâm tiêu diệt các thế lực cát cứ, xây dựng vùng Giang Đông thành quốc gia riêng của dòng họ. Trước đó, trong thời gian học hành, luyện tập võ nghệ, Tôn Sách đã kết giao với nhiều tuấn kiệt như Chu Du , Lỗ Túc, Trương Chiêu... Được tin Tôn Sách vượt Trường Giang tiến về phía đông, Lỗ Túc bán nhiều thóc gạo, xuất tiền cùng Chu Du mộ quân để hưởng ứng. Được thêm binh lực của Chu Du sát nhập, Tôn Sách như hổ mọc thêm cánh, chỉ trong vòng 4 năm, Tôn Sách, Chu Du đánh đông dẹp bắc tiêu diệt hầu hết các thế lực chống đối ở 6 quận Đơn Dương, Ngô Quận, Cối Kê, Dự Chương, Lư Giang, Lư Lăng. Tôn Sách được chư hầu tôn xưng là Tiểu Bá vương của Giang Đông rộng lớn, còn Chu Du trở thành cánh tay phải, là yếu nhân không thể thiếu được của Tôn Sách.

Trong một dịp đến thăm Kiều gia trang để tận mắt biết 2 giai nhân họ Kiều, Tôn Sách và Chu Du đều mê mẩn 2 nàng Kiều. Kết quả là cô chị trở thành phu nhân của Tôn Sách, cô em làm bạn trăm năm của Chu Du. Nàng Đại Kiều rất yêu chồng thường tự tay làm các món ăn để chăm sóc chồng. Ngoài việc chinh chiến, Tôn Sách rất thích đi săn. Khi chồng săn được các giống hổ, gấu, hươu nai, gà rừng, Đại Kiều thường cùng gia nhân chế biến thành các món ăn rất ngon cho chồng. Tuy nhiên có một điều nàng và các tướng tâm phúc không yên tâm là Giang Đông mới bình định, nhiều tên quân phiệt bị Tôn Sách giết nhưng thủ hạ cũ, môn khách của họ vẫn lẩn trốn và tìm cách trả thù cho chủ, trong khi Tôn Sách hay chủ quan, khi đi săn hoặc đi thăm thú thường mang rất ít tùy tùng. Năm 200 sau CN, trong khi Tào Tháo, Viên Thiệu đang giằng co nhau ở Quan Độ, hậu phương lỏng lẻo, Tôn Sách, Chu Du bèn chuẩn bị quân đội thực hiện kế hoạch "Đánh lén vào Hứa Xương, rước vua nhà Hán" làm Tào Tháo rất lo ngại.

Một hôm rảnh rỗi, Tôn Sách dậy sớm như thường lệ để đi săn, nàng Đại Kiều tự nhiên thấy lòng không yên cũng dậy, nàng hấp bánh bao và nói với chồng: "Hôm nay kỷ niệm 2 năm ngày cưới, thiếp lại làm bánh bao để nhớ đến ngày đầu tiên gặp gỡ, đã từng đãi chàng bánh này". Vừa ăn bánh vừa uống trà, Tôn Sách âu yếm vợ: "Sắp có đánh lớn, ta muốn khuây khoả, bình tĩnh bằng cách đi săn". Tự nhiên chàng thấy yêu vợ vô cùng, còn nàng Đại Kiều có điều gì đấy lo lắng, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, nàng muốn ôm lấy chồng nhưng lễ giáo không cho phép. Tôn Sách hơi ngạc nhiên, chàng hỏi: "Nàng có điều gì buồn chăng, hay tại chúng ta chưa có con trai? Đừng cả nghĩ! Đợi con gái yêu lớn thêm rồi nàng hãy sinh thêm cho ta một quý tử". Nói rồi chàng an ủi: "Hôm nay ta sẽ về sớm và nếu Chu Du không sang bàn việc quân thì sẽ ở bên nàng thật lâu". Như thường lệ, Tôn Sách chỉ mang mấy gia nhân đi săn ở Tây Sơn. Trong khi đang đuổi theo một con nai thì ông thấy 3 người cầm giáo đeo cung nấp trong bụi. Một người cầm giáo nhằm đâm vào đùi Tôn Sách, ông vội rút gươm xông tới chém, không ngờ gươm bị gẫy. Một thích khách khác giương cung bẳn trúng gò má của Tôn Sách, ông rút mũi tên đó ra và bắn trả lại làm tên đó chết ngay. Hai tên còn lại múa giáo đâm Tôn Sách tới tấp vừa đánh vừa hô "Chúng tao là gia khách thái thú Ngô Quận Hứa Cống đã bị mày giết, nay chúng tao báo thù cho chủ đây". May có tướng Trình Phổ được nàng Đại Kiều sai ngầm theo bảo vệ ở vòng ngoài đến kịp, giết chết hai tên thích khách và vực Tôn Sách về Phủ. Nàng Đại Kiều cùng Thái y vội mang thuốc vào. Tôn Sách biết khó qua khỏi bèn cầm tay vợ, nước mắt chảy dài mà than rằng: "Ta vì khinh suất mà thiệt thân để lại nàng cô quạnh nơi trần thế, thật đau lòng". Nàng Đại Kiều phủ phục trên ngực Tôn Sách khóc không thành tiếng, thân thể Tôn Sách lạnh dần, ông kíp truyền gọi em trai là Tôn Quyền cùng Chu Du, Lỗ Túc, Trương Chiêu và các tướng soái đến. Ông chỉ kịp dặn Tôn Quyền: "Lo cố kết nhân tâm, xây dựng lực lượng: việc trong nhà nếu khó thì hỏi Trương Chiêu, việc ngoài nếu khó thì hỏi Chu Du". Ông lại cầm tay vợ mấp máy môi điều gì đó rồi mất, thọ 26 tuổi. Tương truyền, đạo sĩ Vu Cát có lần tiếp xúc với Tôn Sách nhận ra rằng: Tôn có cặp mắt hướng lên trên nhìn ngước, đó là tướng người cao ngạo, chủ quan, tự tin thái quá; cằm vênh lên tự đắc, dễ gặp nạn lớn. Phu nhân Đại Kiều bị phá cách bởi dù rất đẹp, nhưng người hơi đẫy mà tiếng nói lại khẽ quá; da mặt hồng mà mũi lại trắng, sớm muộn phải để tang chồng, sau quả đúng như vậy.

Vợ chồng Tiểu Kiều - Chu Du tri âm

 Chu Du tự là Công Cẩn, sinh năm 178 sau CN, nổi tiếng là người đa mưu túc trí, học rộng, giỏi cả âm nhạc, thơ ca, là người sớm giúp anh em Tôn Sách, Tôn Quyền, đặt nền móng cơ bản về chính trị, quân sự trong buổi đầu dựng nước Ngô, làm cho nước Ngô hùng mạnh trong thời Tam quốc. Ông là người thành đạt sớm trên cả đường công danh và đường tình duyên.  Vợ ông là Tiểu Kiều - một trong những phụ nữ xinh đẹp, danh giá nhất thời đại mình. Nàng Tiểu Kiều dáng người vừa phải, thông minh, thích đọc sách, chơi đàn giỏi, biết làm thơ và giống chị ở chỗ rất thích ngắm hoa, chăm sóc trong vườn nhà, ngắm xem phong cảnh cả vùng có đầy đủ sơn thủy hữu tình, chim chóc vui hót, cá lội tung tăng dưới những con suối trong vắt...

Chu Du luôn nhớ kỷ niệm cùng Tôn Sách lần đầu tiên gặp gỡ hai nàng Kiều. Lần ấy, khi thấy 2 nàng trong vườn hoa, ông đã xuất khẩu thành bài thơ sau:

"Hai đoá hoa Kiều gia

Lấp lánh trong mùa xuân

Có hai cành trúc cứng

Muốn sống mãi bên hoa".

Thế rồi, gia đình Kiều lão đón tiếp hai vị khách quý rất chân tình, ấm áp. Nàng Đại Kiều mang bánh bao do chính nàng làm để đãi khách và nghe Tôn Sách nói về các trận đánh đầy ngưỡng mộ. Còn nàng Tiểu Kiều thì bàn luận cùng Chu Du về âm nhạc và tấu một bản đàn ứng tác. Vừa nghe tiếng đàn, Chu Du đã hiểu tình cảm của nàng và chàng thầm ước bao điều mơ mộng... Mấy ngày sau hai viên tướng trẻ đã phái ngay Trương Chiêu và các cận tướng khác mang sính lễ đến hỏi nàng Đại Kiều cho Tôn Sách, Tiểu Kiều cho Chu Du. Mãi nghĩ về kỷ niệm cũ, Chu thấy câu chuyện dường như chỉ mới xảy ra, thế mà nay Tôn Sách đã không còn nữa... Nghĩ đến đấy, bất giác hai dòng nước mắt chảy lặng lẽ trên má của Đại Đô đốc nước Ngô.

 Sau khi Tôn Sách bị ám sát, Tôn Quyền kế nghiệp người anh tài ba của mình. Tôn Quyền cùng những bề tôi xuất sắc đã mở mang cơ nghiệp làm cho Giang Đông giàu mạnh, quân dội quy củ. Chu Du được bổ làm Đại Đô đốc thống lĩnh ba quân. Tuy chỉ ở dưới một người, đứng trên muôn người, công việc nặng nề nhưng Chu Du vẫn tổ chức cuộc sống của mình rất ý vị. Mỗi khi chồng về, Tiểu Kiều lại dịu dàng chăm sóc, chuyện trò tâm tình để chồng vơi nỗi lo lắng, mệt nhọc. Tiểu Kiều đánh đàn, làm thơ gần như thành nhật ký viết về sự nhớ nhung khắc khoải của nàng đối với chồng. Chu Du rất cảm động, tâm sự với Lỗ Túc: Tướng soái có vợ hiền mới yên lòng ra trận được. Nàng Tiểu Kiều rất mến khách, thường giúp chồng tổ chức các buổi yến tiệc đãi khách quí, làm cho họ có dịp gần gũi hiểu nhau để phò vua, giúp nước.

Năm 208 sau CN, Tào Tháo soái lĩnh 83 vạn quân đánh Giang Đông, cả triều đình Tôn Quyền run sợ, Trương Chiêu và nhiều người muốn hàng, chỉ có Lỗ Túc chủ chiến, mời Khổng Minh quân sư của Lưu Bị sang phối hợp. Chu Du đang luyện tập thuỷ quân ở Phố Châu vội trở về triều. Là người quyết đoán, dũng cảm, Chu Du đã có chủ trương, cộng thêm Khổng Minh nói khích rằng Tào Tháo đánh Giang Đông chính là là muốn bắt 2 nàng Kiều về để sống ở đài Đồng Tước (Khổng Minh khéo léo chữa vài chữ trong bài thơ của Tào Tháo cho phù hợp với thông tin này) làm cho Chu Du thêm quyết tâm chống Tào. Chỉ một trận hoả công, Chu Du đã đốt cháy các chiến thuyền của Tào Tháo cùng hơn 80 vạn quân Tào, làm nên chiến thắng Xích Bích lừng lẫy. Sau này trong trận đọ trí với Khổng Minh để đòi Kinh Châu, Chu Du bị thất bại nên bệnh loét dạ dày thêm trầm trọng. Do làm việc quá sức lại hay uống rượu nên ông bị thủng dạ dày, thổ huyết và chết khi 36 tuổi để lại người vợ trẻ đẹp cùng 3 đứa con thơ dại. Nàng Tiểu Kiều vô cùng buồn bã tấu bản đàn:

"Chu lang ở trận tiền

Thiếp ở nhà mong đợi

Gẩy lên một khúc đàn

Tiếng đàn mang nỗi nhớ

Chàng có nghe thấu chăng"

Rồi nàng thả chiếc đàn xuống sông. Dòng sông tung lên những đợt sóng réo ầm vang như hát khúc trường ca về sự nghiệp của Chu Du cùng mối tình của nàng.  Sau này khi được Tào Tháo hỏi lý do tại sao hai đôi trai tài, gái sắc Giang Đông lại không thể bên nhau trọn đời, các mưu sĩ giỏi nhân tướng học của Tháo trả lời rằng: Hai nàng Kiều đều có mắt buồn, thần sắc hơi thảng thốt. Riêng Tiểu Kiều nếu nhìn kỹ thì trên mũi có gân xanh là tướng khắc phu. Chu Du mặt mũi khôi ngô nhưng vùng tai có chỗ hơi xạm đen, thùy châu tai nhỏ, lỗ tai bé không cho lọt ngón tay trỏ, nên mạng yểu.

 Lê Thanh Bình - Bản tin ĐHQG Hà Nội, 205 - 2008
  In bài viết     Gửi cho bạn bè
  Từ khóa :